Đôi khi vì quá yêu nên phải hận, bởi chỉ khi hận con người ta mới không thể yêu, khi hận con người ta mới nhớ được nỗi đau và tránh không để đau thêm lần nữa...
- Này này! Cho đi nhờ với! – Cô gái chạy ào ra lòng đường để ngăn chiếc xe máy đang lao nhanh trong mưa, mặc kệ đối phương là người cô không quen biết.Hoàng thắng gấp, Quyên làm anh giật mình vì sự xuất hiện đột ngột. Người anh ướt sũng và người cô cũng vậy, cả hai đang run lên vì lạnh, anh cố gắng nhìn thật kỹ khuôn mặt đang bị tóc và nước mưa che khuất. Không quen.
- Anh có đi qua Ngõ Nhỏ không? Cho tôi đi nhờ… - Đôi môi đang dần tím tái của cô cố gắng nhờ vả người lạ.
- Có đi qua! Lên đi!
Xe bắt đầu lao đi trong mưa, đủ nhanh để làm cả hai khuôn mặt nhăn lại vì rát buốt. Cô ngồi sau anh, nhưng giữ một khoảng cách đủ xa để hai cơ thể không bị va chạm vào nhau. Không có tiếng người, chỉ nghe tiếng gió bão đang gào bên tai. Hoàng nói to, đủ để át tiếng mưa gió:
- Cô đi đâu mà về muộn thế này?
- Tôi làm thêm ở quán kem Coco, hôm nay khách đông nên về muộn. – Cô cũng hét lại đủ lớn.
- Không ai đến đón cô sao? Người yêu? Anh chị em?
- Không! Tôi không có người yêu, tôi sống một mình. Giống kiểu phỏng vấn nhỉ?
- Tôi… Tôi xin lỗi.
Một khoảng thời gian không tiếng người lại xuất hiện. Quyên không thích nói nhiều và cô cũng không muốn ai biết quá nhiều về mình. Thật có lỗi nếu cư xử như vậy với người đang giúp mình, nhưng cô không-muốn-liên-quan đến con trai, bất đắc dĩ cô mới nhờ anh, vì hôm nay xe bị hỏng và cô phải đi xe bus, sau đó đi bộ một đoạn khá xa mới đến chỗ làm thêm.
- Cô không sợ tôi lừa cô sao?
- Lừa gì?
- Chở đi luôn chẳng hạn!
Cô im lặng không trả lời. Ừ, nếu anh ta làm thế thì sao? Cô đưa tay nắm lấy áo của người ngồi trước, ghé sát mặt vào tai anh rồi nói:
- Nếu thế thì cả anh và tôi sẽ đi cùng nhau sang thế thế bên kia.
Hoàng nghe xong, không sợ hãi mà anh cười, cười rất lớn, một câu trả lời khá thú vị và có chút thô bạo của cô khiến anh cảm thấy ngồi sau anh là một người đặc biệt. Anh cứ nghĩ rằng hoặc cô sẽ hét lên đòi anh cho cô xuống xe, hoặc run rẩy cho đến khi về đến nơi cần đến, hoặc làm những điều mà một đứa con gái yếu ớt sẽ làm trong cơn lo sợ. Nhưng Quyên thì không.
Xe dừng lại trước một căn nhà khá lớn, có lối đi riêng lên lầu, Hoàng đoán cô ở trọ chung với nhà chủ. Anh chưa kịp nói tạm biệt thì đã thấy một người con trai từ trong nhà mở cửa chạy ra.
- Chị sao thế? Chị vẫn giận tôi à? Sao không gọi điện để tôi đi đón?
Cô không nói gì, cúi đầu chào anh rồi bước nhanh lên cầu thang. Cậu con trai kia quay lại nhìn anh rồi cũng theo cô lên lầu. Anh đang định phóng xe đi thì thấy cô lại chạy xuống cầu thang, theo sau vẫn là cậu ta.
- Anh gì ơi, khoan đã, anh mặc tạm chiếc áo mưa này vào cho đỡ lạnh, gió vẫn mạnh lắm, không khéo lại cảm lạnh… Xin lỗi vì tôi không mời anh lên phòng được… khuya rồi…
- Tôi không sao đâu, cô cứ vào nhà thay đồ đi không cảm lạnh đấy. Nhà tôi không xa lắm đâu.
- Anh cứ cầm lấy và mặc vào đi! Thế nhé! – Nói rồi cô đưa vội áo mưa cho anh, chạy thật nhanh lên cầu thang, cậu con trai kia vẫn chạy lên theo như kiểu mèo "rình" chuột. Anh mặc áo mưa vào, vô tình nghe được vài câu nói chuyện của hai người họ.
- Cậu xuống nhà đi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi đã nói tôi và cậu không hợp nhau rồi mà, cậu có phải con nít đâu mà cứ làm thế này?
- Chị nói tôi không phải con nít, nhưng chính chị lại đang coi tôi là một thằng con nít đấy thôi! Tôi có gì không tốt? Còn anh ta là ai?
- Anh nào?
- Cái người vừa chở chị về đấy! Người chị đem áo mưa cho đấy!
Anh phóng xe đi, cười gượng: “Thì ra là mối tình chị em”.
…
Hoàng bước vào Coco, tay cầm theo túi bên trong có chiếc áo mưa đêm hôm qua. Anh đảo mắt nhìn một lượt rồi tiến đến quầy chính có một nhân viên đang đứng đó.
- Cho tôi hỏi… - Anh chợt nhớ ra mình không biết tên cô gái hôm qua.
- Em có thể giúp gì cho anh ạ?
- Ở đây có cô gái nào tóc ngắn, ăn mặc nhìn hơi bụi và… và…
- Anh đang hỏi Quyên phải không ạ? Cô ấy làm thêm buổi tối, vì cô ấy học cả ngày anh ạ. Anh tìm Quyên có việc gì ạ?
- Quyên. – Anh nhắc lại tên của cô – À, tối nay tôi quay lại cũng được. Cảm ơn cô. – Anh cười nhẹ với cô nhân viên rồi rời khỏi quán kem.
19h tối, Hoàng mở cửa bước vào Coco. Anh rất vui vì nhìn thấy cô gái hôm qua đi cùng anh. Có vẻ cô rất bận nên anh ngồi vào một góc của quán rồi giơ tay ra hiệu với cô rằng anh đang ở đây, nhưng khuôn mặt cô biến sắc và cô tiến lại chiếc bàn phía bên phải anh.
- Cậu đến đây làm gì?
- Em đến ăn bánh, tiện thể đợi chị về, nếu không tối nay nhỡ trời mưa nữa thì sao.
- Ai khiến? Đồ cứng đầu!
Cô quay đi, cậu con trai kia vẫn chăm chú nhìn theo cô. Hoàng nghĩ đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện với cô, anh ngồi thưởng thức món bánh kem phủ socola và chờ… chờ gì thì anh không biết.
21h tối, khách vẫn còn đông. Cậu con trai kia có điện thoại, nghe xong cuộc gọi cậu ta nhấp nhổm nhìn cô gái rồi cầm áo khoác bước ra khỏi cửa hàng. Còn anh vẫn ngồi thưởng thức ly trà gừng thứ 5.
22h tối, trời bắt đầu có gió và mưa phùn. Khách ra về dần, những bước chân vội vã vì sợ mưa lạnh. Con người thật kì lạ, họ sẽ thưởng thức những gì họ cho là hay ho – như món bánh kem phủ socola mà anh đã ăn, nhưng khi lo sợ về điều gì đó, họ sẵn sàng bỏ dở thứ mà họ đã rất vui khi thưởng thức. Anh nhìn cô dọn dần những chiếc bánh đang ăn mà bị bỏ vì mưa, hình như cô vẫn không nhận ra anh.
22h20 tối, cô bước đến chỗ anh đang ngồi.
- Xin lỗi anh… quán đến giờ đóng cửa rồi ạ. Anh có thể… - Cô ngập ngừng.
Hoàng đưa ly trà gừng thứ 7 lên nhấp một ngụm rồi đưa ra trước mắt Quyên chiếc túi.
- Xin lỗi… - Cô không hiểu chuyện gì, ánh mắt nhìn anh đầy thắc mắc.
- Cô cứ cầm lấy và xem bên trong có gì. Đó là cách hay nhất để… cô nhận ra tôi.
- Nhận ra anh? – Quyên nhận lấy chiếc túi, cô mở ra, những đường nét trên khuôn mặt cô bắt đầu giãn ra. – À… Là anh. Nhưng sao anh lại ngồi đây muộn thế này?
- Để chở cô về! – Hoàng buột miệng buông một câu đùa như thật, anh hơi bối rối vì ánh mắt của đối phương. - Ấy ấy, đừng hiểu lầm, tôi nói đùa đấy. Tôi đến để trả cho cô cái áo mưa này này, nhưng thấy cô bận nên tôi ngồi đây đợi cô xong việc rồi mới trả được.
Quyên không nói gì, nhìn ra ngoài khung cửa kính, trời đang mưa. Mưa không lớn như ngày hôm qua, nhưng cũng đủ làm người đi đường lạnh buốt.
- Thế anh có đem theo áo mưa khác không? Trời mưa rồi kìa.
Ơ – Hoàng chợt ngơ ngác nhớ ra mình-không-đem-áo-mưa, anh trả lời hơi ngượng. – Tôi không nghĩ sẽ phải ngồi chờ cô muộn như vậy, nên tôi…
- Vậy thì anh cứ giữ lấy áo mưa mà về đi, tối nay tôi không về nhà.
- Thế cô ở đâu? – Hoàng hỏi một câu vô duyên. Anh nhận ra điều đó khi cô không đáp lại câu hỏi của anh mà chỉ đưa chiếc túi đựng áo mưa lại gần anh hơn.
- Giờ thì tạm biệt quý khách, buổi tối hôm nay tôi sẽ mời quý khách, coi như lời cảm ơn vì hôm qua đã cho tôi đi nhờ.
Hoàng không nói được gì nữa. Anh đứng lên và rời khỏi nơi cần đi. Anh quay lại tạm biệt cô.
- Chào nhé! Tôi sẽ trả lại nó cho cô vào ngày mai.
- Không cần đâu…
Hoàng cố tình không nghe cô nói, phóng xe thật nhanh trong mưa.
23h đêm. Mưa. Có một cô gái mặc áo mưa đạp xe trên đường mưa vắng.
…
- Xin lỗi chị, hôm nay tôi có việc gấp phải đi nên không chờ để chở chị về được. – Đáp lại ánh mắt hối lỗi của Nam là sự lạnh lùng của Quyên.
- Tôi cũng đâu khiến. Đừng bao giờ xuất hiện ở nơi tôi làm nữa, nếu không…
- Nếu không… chị sẽ làm gì tôi?
- Tôi chẳng làm gì cậu cả, tôi sẽ chuyển phòng!
- Chị…!
Cửa khẽ đóng lại và được bấm chốt, ngoài trời mưa bắt đầu ngừng rơi. Đêm nằm ngủ bên tiếng lá cây rũ nước, có cô gái nhỏ ngồi bên khung cửa sổ tầng 2. Đêm ngủ, nhưng cô không ngủ.
Post a Comment